Page 74 - Demo
P. 74
NGUYỄNQUANG THIỀUCon đườngĐêmqua có một conđườngHiện ra từ khoảng mờ sương giấc nồngMột người biền biệtquê chồngGiờvề rối tóc giữađồng gọi tôiConđường xưa gãy làmđôiTôi buồn bên những ngọnđồi mây bayXin người trở lại chốn nàyVén mưa cho tỏ những ngày biệt lyDọc conđường thuở ngườiđiTôi trồng tôi xuống những gì khổđauMột mai tôi có xanh màuLá xòe tay xóavết nhàu thuở xưaConđường giấc mộngđêm mưaNgườivề như thể câyvừa mọc lênBâng khuângDưới hàng cây riu riu cuối mùacó gìvừa buông thấp thoángvới hoàng hônđầmđìa mặt sôngchẳng bước chân nào sáng lên phía ấyThế mà bỗngdưng ngọn khói cay cayloạng choạng tớiđâyvà rạp xuốnglàm nở rộ trong lòng người tên Phươngnhững bông trắng mờ loang chấm tímThế mà thảng thốt một cánh chimvụt nhòequa rồi lẫnvới nóc nhàthế mà trên lơ mơ bệđásương níu tay bức tượng cho xuôiThế màđám cháy bên sườn non cũng nguộibao rực rỡđột nhiêndịu lạiêmđềm như bóng tối ngày mai…NGUYỄNBÌNH PHƯƠNGCuối đôngĐường xa thương nắng cũGióqua chiều tóc xanhCây thu mình ngắn lạiSợ mùađông cồng kềnhNhững Đào he hé nụĐã khoác màu côdâuSợ hoa xoan lầm ngõMâyvề tím chân cầuNgườiđi như tuổi trẻIm lặng cũng theođiChợt bóng câu cửa sổNhắnvớiđôngđiều gìTôi ngồi ở trong phòngNghe ngoài xa gió gọiMưadắt nhauvào XuânGửi tình cho lá mớiĐOÀN VĂNMẬTXuân ấmTay cắm hoa,vừa khe khẽ hátMột lời ca như nụ mới ngỏ lời,Cũngvì mùa xuân, mùa xuân tầm gửiTrên khô cằn mà mơn mởn xanh tươiKhung cửa ấm mở ra trờiđất ấmNgười xaquê thấp thỏm phía chân trờiMẹđồ xôi, luộc măng, gói bánhBên mâm cỗGiao thừa thoáng một cánh hoa rơiGióđi hết những thảo nguyên cỏ biếcMới nhận ra mình chưa thể già nua,Vivút trái còn liệngqua câu khắpCó một mùa xuân ấm ở trong mơ…BÙI VIỆT PHƯƠNGChỉ là nắng vàngở ngoài sân…Chỉ là nắngvàng ở ngoài sânmà lòng thương nhớđếnvô ngần…Năm tháng của tuổi thơđã loanhquanh nơiđấyvớiước mongnhìn thấy mình lớn lên nhưng mẹ cha cứ như thế mãithèm một miếng mứt gừng thơmvìvịđường khỏa lấpđược cơnđóinhững ngón tay rụt rèđến tộigiấuvào phía sau khỏi ánh mắt liếc nhìn…Có thể chúng ta khi lớn lên sẽđươngđầuvới rất nhiều hành trìnhlồng ngực mở ra trước bão giông, nắng lửa…nhưng ngàyđó tất cả niềmvui chỉ là thập thò sau khe cửachờ một mẻ bánh rơivỡrồi len lén mỉm cười…Khốn khó của một nămđược gói lại trong nhữngđòn bánh tét,bánh chưng buổi sớm 30dành chỗ cho lòng tinvào ngày kia sung túcở dưới bàn chân làvết xước dọc ngang nhưng trong tim đầy háo hứctrời không phụ lòng người biết cố gắngnhững lời nguyện cầu cứ thế mỗi sớm mai…Chúng ta ởdưới những mái nhà lấmđầy bụi trần aitừng phận số khác nhau song tay luôn nắm chặtmỗi năm thángquađiđều gắn liềnvới nỗi niềmđược mấtcó ngườiđã rờiđi, có ngườiđang trênđường từ biệtgiây giây phút phút giờ giờ…Chỉ là nắngvàng ở ngoài sânnhắc cho chúng tađãđến lúc phải trởvề…NGUYỄN PHONG VIỆT7677THƠ XUÂN