Page 77 - Demo
P. 77


                                    Đừng lo quá anh ạ Lúc đầu aicũng thế, anh cứ xác định đấy nhưlà chỗ quán cà phê anh ngồi tìmcảm hứng viết là được Phươngtiện nào tiện thì mình sử dụngAnh ngồi viết ra giấy hay gõ bànphím văn bản cũng thế thôihàngtrên mạng hơi bịtốtanhạĐã hơi lâuchoviệcđọc một bàiviết banghìntừ màchưathấyvợNam phảnứng gìNam bước ra bancông,châmđiếuthuốcVợanh khôngthích khóithuốcĐứacon gáitọc mạch hỏi mẹ“Mẹthấycóchuẩn khôngVợNamvẫn imtừ nãy, bỗngsửngcồChuẩncáicon khỉ!Mắtầngậngnước,côquay ngoắtđivào phòng ngủđể lạiđứacon gái lúngtúngđứng nhìnNamđangngần ngừ bướcvào phòng kháchNamđợimộttiếngdậpcửa nhưngchỉcó mộtthoángcạch nhẹcủa khóatrong Đột nhiên mặtNamrâm rấp nóng,cóthểcảmthấy như một sựtêsượngđang lantrêndaĐêmấyNamtiếptục không ngủđược Anhtrằntrọctrêncái sofa rồi nghĩthế nào mở iPadra xem những bàiviết liênquanđến mìnhtrênmạng Anh bỏqua bàicủa những nhà phê bìnhvăn họcanhvẫnquen biết, nhiều ngườiđãtừnguống rượuvớianh, mà bị hútvào nhữngđườngliên kếtdẫntới nhữngtrang mạng xã hội Anhtặc lưỡi, nhấpcontrỏvàođăng kýtài khoảnlấy mộtcáitêncóvẻ nữ,BíchLamLoay hoaymãianhcũng mớicóđượcquyềnđăng nhậpAnh hối hảđọcNamcứthếđọcchođến sáng rồithiếpđiTỉnhdậy,anh bàng hoàng,địnhthần nhìn xungquanhvà nhớ lại những gìđã xảy raNam khẽkhàngđiquanh nhà khác hẳnvới phongtháibìnhthườngVợconanhđã ra khỏi nhàNamngồithừ một lúc rồi gọicho SơnSơnbảo phảirútcủiđáynồi,nguyêntắctruyềnthônglàthế:“Mình phảiđitrước,nóirõquanđiểmcủamìnhKhôngcótintứcnàoxấu,chỉ xấukhikhôngcótintứcNamthởdài“Nóicái gìbây giờ,truyệnthìđãviếtrồi,chẳnglẽlạibảotôi xinquay xeàHaycái gìmàbọntrẻcứbảoanhsairồianh xinlỗiemđiSơnbậtcười“Anhcũngnắmvữngtrendquánhỉ. ĐểemlovụnàychoCơhộinàyhơibịhay,anhđừngbỏ phí”***Cô phóngviêntrẻcó khuôn mặt xương xẩuđáng ngại phỏngvấnNam nhưngcảmtưởngcôđang nhìnđiđâuNamcảmthấy mìnhgiống như mộtthứ sinhvậtvớvẩnđang bị xéthỏiTuycòntrẻ nhưng mắtcôtrông khá mệtmỏi, khôngcócái mướt mátcủatuổi xuânNamcốdùng liệu pháp phântâm rằng khôngđượcđể ýđến ngoại hìnhCon gáianhvẫn nóinhưvậy là bodyshaming,thứ“đáng bịănđònnhất bây giờ nguyênvăn lời nó nóiNamthủngthẳngđápTôichẳngcó gìphảithanh minhthanh nga gìvề nhữngthứđãviếtCóthể giờ là lạcthời, nhưngai khôngthíchđọcthìthôiThếanh không ýthức gìvềviệcthế giới này khác rồiàNhàvăn nhưanh lẽ nàolại nhưconếchtrong hangNam bắtđầu nóng mặt Anhcốtrấntĩnh,đâychỉ làchiêutrò phỏngvấnthôi“Ừthì hoàncảnh nhậnthức lúcđó nhưvậy…Nam bỏdởcâu nói, nghĩthật làchán AnhchánchínhmìnhMười năm rồianhchưa inđượccuốntruyện mới nào“Anh nghĩthế nàovề nữquyềntrongvănhọc-cô gáivẫn khôngthaNamthởdài“Nàyem gái,cócâu hỏi nàođỡ búa bổ hơn khôngPhóngviêntrề môi, nhúnvai, làmđiệu bộgiơ bàntay hất sang ngang như một người bấtlựcKiểuđộngtácNam haythấyởdânPháphayÝ.Nam rảo bộ ravề,điquaBờHồđểtĩnhtâmlạiỞ ghếcạnh hồ, mộtcặpchắcchưađến haimươi ghì nhau hôn ngấu nghiếnNam bầnthầnnghĩ, nhânvậtcủa mình sau năm mươitrangmới hôn nhaucó lẽ lạc hậuthậtBài báo phỏngvấnNamđược giật mộtcáitít kháồn“Đànông sao lại phảiviết giốngđànbà Sơn bựcdọc,đãdàn xếpthế rồi màônganh này làm hỏng hếtcảTrả lời kiểu gì màđểthành miếng mồicho bọn kền kềnMột ngườinổitiếng nhiềuảnh hưởngtrên mạngchia sẻlại bài nàyvàviết hoa“Liệucóthểtrao giảithưởngcho mộttác giảcó lỗ hổngvề kỳthịgiớiSơn nóng bừng mặt nhưchính mình bịchỉtrích“Namthíchviếtvềchuyệntìnháicủa mộtgãđànôngthế hệôngtacáithời một kẻchinhphục phụ nữ bằngámchỉtìnhdụcđượccoi làthườngtrong xã hội…Một loạivăn xuôi nhưthếcóđángđượctung hôBêndưới bàiviết làhàngtrăm bình luậntừ giễucợtđến phẫn nộ,thậmchícó hẳn mụccho ý kiếnđồngtình haykhôngviệctrao giảithưởngchoNamChếtdở.Sơnqua gặpNam,cáu kỉnhThôiđược rồiĐểem bắt bọn nóđổiNamcười“Đổi mà làmgìCãi nhaucàngvuiSơncũng không biết là mìnhthíchvănhaycon ngườiNamNhững gãđànôngtrongtruyệncủaNam rắncâng,táotợnNhững kẻluôn giữ một sự namtính“cổđiển SơncóphầnthầntượngNamvìthế.Nhưngcứ kiểubấtchấpvậy,thời buổi này khó sốngCuộctấncôngvănchươngtưởngchỉđượcvài ngày, nhưng rồiđãchâm ngòicho mộtchiếndịchCuộc xét giảithưởngvăn họcđãphải hoãnthêm bathángvìdư luậndaidẳngmãi,chẳng nhữngthấy bộtiểuthuyếtcủaNamcóvấnđề mà haitác phẩmvàochung khảokháccũngcó“phốtBạnvăn bựcdọcvớiNamvìđã không xin lỗitừ sớm,chỉtổ làmchođámđôngđãthành kiến giớiviếtvăn giờthêmcớdè bỉu giớivăn sĩ làchẳng làm gìtốtcho xã hộilạicòncho ra sản phẩm“độc hạiVợconNamcũng không nóichuyệnvớianh, bữacơm nàocũng im lìmDầndàNam bỏ bữađiuống mộtmìnhở ngoàiquánHàng phốcũngđột nhiênquantâmđếnchuyệncủaanh, xì xào bàntán***Con gái rútcục nóichuyệntrở lạivớiNamnhân một hôm bắt gặpanhđi ra ngoàichậptối“Bốở nhàăncơmđiBốcứđi suốt, ngườita nghĩ là mẹconconđuổi ra khỏi nhàđấyVợNam không nói gì,chỉ lặng lẽđi lấyđủ bátđũachocả nhàNam nhờ Sơnđổitêntài khoảntrên mạngxã hộithànhtênthậtvàđăng một bài“xin lỗivề những lầm lạccủa ngườiviếtThật bất ngờ,bàiviếtcủaNamđược rất nhiều lượtthích,thậmchíthả“timvàchia sẻ suốt những ngàysauđóNhiều ngườiviết bình luậnđầycảmkíchvề sự“sám hốicủa mộttác giảtêntuổiDường như nhữngtháng xáotrộnđãqua nhưmộtvận hạntầmthường lúc ngoảnh nhìn lạiNamthửviết những mẩuvuivui ghi lạinhữngquan sátđời sốngtrêntrangcủa mìnhDầndàanhcó rấtđông người kết bạnvà ngườitheodõiqua mạngNhiềutờ báođặtanhviếttản mạn“Báccứviếtchoem kiểu những bàinhẹ nhàng nhưthế,độc giảthích, lạidễđăngTất nhiên làanhcóthu nhập kháđều, ít nhấtthìtuần nàocũngcóthểđãi bạn một bữa nho nhỏSơncười“Anhthấyem bảođúng khôngnàoCuộc sốngảo mà biếtchơicũngđâucótệMiễn là mình hiểu luậtcủa nóNamchỉ hơi khóchịuvìthấy mìnhcótâmlý muốnvào mạngthường xuyên Sơntrấnan“Đừng loquáanhạLúcđầuaicũngthế,anhcứ xácđịnhđấy như làchỗquáncà phêanhngồitìmcảm hứngviết làđượcPhươngtiệnnàotiệnthì mình sửdụng Anh ngồiviết ra giấyhay gõ bàn phímvăn bảncũngthếthôiMột ngày xuânđẹptrời,Namquyếtđịnhquay lạiviết bằngviệc khởi sự mộttruyện ngắnmớiỪ, saoanh khôngviếtvềchính sựthayđổicủa mình nhỉ.Nam khôngthể ngờ rằng khibắttayvàoviếtanhcảm giác mình giống nhưngườivừa giác ngộ mộtđiều gìđó Anhvẩnvơnghĩ,cốtìm lại sự băn khoănthôithúctừngcótrướcđây. Anhthửcóp những mẩuđãviếttrênmạngvàotrang soạnthảovăn bản hyvọngcấutứđược gìđóAnh nhìnchămchămvàochúng rồithởdàiHiện lêntrên màn hìnhchỉcòn là nhữngdòng nhợt nhạt7879
                                
   71   72   73   74   75   76   77   78   79   80   81